Nhà soạn nhạc cổ điển Ludwig van Beethoven bị lãng tai dẫn đến điếc hoàn toàn. Tuy nhiên, ông vẫn có thể sáng tác những kiệt tác âm nhạc. Trong bài viết dưới đây Victoria Music mời các bạn cùng tìm hiểu xem thiên tài soạn nhạc này đã làm gì để không ngừng hiện thực hóa ước mơ của mình trong âm nhạc, cống hiến hết mình trong âm nhạc cho đến những giây phút cuối đời nhé!
Beethoven bị mất thính giác như thế nào?
“Trong ba năm qua, thính giác của tôi ngày càng yếu đi…” – Beethoven khi 30 tuổi, đã viết như vậy trong một bức thư gửi cho một người bạn. Vào giữa những năm 20 tuổi, ông ấy đã học với Haydn và được ca ngợi là một nghệ sĩ piano tài giỏi, điêu luyện. Khi bước sang tuổi 30, ông ấy đã sáng tác một vài bản hòa tấu cho piano, 6 tứ tấu đàn dây và bản giao hưởng đầu tiên của mình. Mọi thứ đều tốt đẹp với triển vọng về một sự nghiệp thành công lâu dài phía trước.
Sau đó, ông ấy bắt đầu nhận thấy âm thanh ù ù trong tai và mọi thứ sắp thay đổi.
Beethoven bắt đầu mất thính giác khi bao nhiêu tuổi?
Khoảng 26 tuổi, Beethoven bắt đầu nghe thấy tiếng vo ve và ù ù trong tai. Năm 1800, ở tuổi 30, ông viết thư từ Vienna cho một người bạn thời thơ ấu lúc đó đang làm bác sĩ ở Bonn nói rằng ông đã đau khổ một thời gian thính giác ngày càng yếu đi. Beethoven đã cố gắng giữ bí mật tin tức về vấn đề này với những người thân cận nhất. Ông ấy sợ sự nghiệp của mình sẽ bị hủy hoại nếu có ai đó nhận ra.
Một lần Beethoven ra ngoài để đi chơi ở vùng quê với nhà soạn nhạc đồng nghiệp Ferdinand Ries, và khi đang đi dạo, họ nhìn thấy một người chăn cừu đang chơi nhạc. Từ khuôn mặt của Ries, Beethoven có thể nhìn thấy rằng có một bản nhạc hay đang chơi, nhưng ông ấy không thể nghe thấy nó. Người ta nói rằng Beethoven không bao giờ như trước nữa sau sự cố này, bởi vì lần đầu tiên ông phải đối mặt với chứng điếc của mình.
Beethoven dường như vẫn có thể nghe cho đến năm 1812. Nhưng đến năm 44 tuổi, ông gần như bị điếc hoàn toàn.
Nếu Beethoven không nghe được thì làm sao ông ấy viết nhạc được?
Beethoven đã nghe và chơi nhạc trong ba thập kỷ đầu tiên của cuộc đời mình, vì vậy ông biết các nhạc cụ phát ra âm thanh như thế nào cũng như cách chúng phối hợp với nhau. Chứng điếc chỉ là một tình trạng suy giảm từ từ chứ không phải là mất thính giác đột ngột, vì vậy ông ấy luôn có thể hình dung trong đầu những sáng tác của mình sẽ như thế nào.
Những người quản gia của Beethoven nhớ rằng khi thính giác của ông trở nên kém hơn, ông ngồi bên cây đàn piano, cho một cây bút chì vào miệng, chạm đầu kia của nó vào thùng đàn của nhạc cụ để cảm nhận độ rung của nốt nhạc.
Có phải âm nhạc của Beethoven thay đổi vì bị mất thính giác?
Đúng vậy. Trong những tác phẩm đầu tiên của mình, khi Beethoven có thể nghe thấy đầy đủ các dải tần, ông đã sử dụng các nốt cao hơn trong các tác phẩm của mình. Khi thính giác bị suy giảm, ông bắt đầu sử dụng những nốt thấp hơn có thể nghe rõ hơn. Những nốt cao trở lại trong các sáng tác của ông vào cuối đời, điều này cho thấy ông đang nghe các tác phẩm hình thành trong trí tưởng tượng.